Lừa và Hải Cẩu




Một cái cây đẹp mọc ngay giữa đồng.

Bác Lừa ta chạy băng đồng, mải nhìn ngang nhìn ngửa nên đâm bổ vào, nẩy đom đóm mắt.

Lừa giận lắm, bác ta đến bờ sông, gọi Hải Cẩu:

- Hải Cẩu ơi ! Anh có biết giữa cánh đồng có một cái cây mọc không?

- Sao lại không biết!

- Thế thì anh đi hạ cái cây ấy đi ! Răng anh sắc lắm mà...

- Để làm gì?

- Tôi vừa va phải nó, sưng hết cả mặt mũi lên đây này! Khốn khổ làm sao!

- Anh nhìn đi đâu?

- Nhìn đâu... nhìn đâu... Tôi mới mải nhìn có một tý mà ra nông nỗi này đây... Đi mà hạ cái cây đi cho rồi!

- Hạ đi thì tiếc lắm. Nó làm đẹp cho cả cánh đồng.

- Nhưng nó cản trở việc đi lại của tôi. Hạ nó đi anh !

- Tôi không muốn.

- Khó nhọc lắm sao?

- Không khó nhọc nhưng tôi sẽ không hạ.

- Tại sao?

- Tại vì nếu tôi hạ cái cây ấy xuống thì anh sẽ lại va vào gốc.

- Thế thì anh hãy đào cả gốc nó đi !

- Tôi mà đào cả gốc thì anh lại rơi xuống hố, què chân.

- Tại sao?

- Tại vì anh là con Lừa !

(Sưu tầm)

Nguyễn Thị Ngọc
E-mail: ngocnt@aleteam.com
SĐT: 01699.626.088
ALE - Teamwork - Teambuilding - Biggame - Trò chơi lớn

Ba cái cây



Ngày xưa có ba cái cây cùng sống trên một ngọn đồi trong khu rừng nọ.
Chúng đã cùng nhau nói về hy vọng và ước mơ của mình.

Cái cây thứ nhất nói rằng “ Tôi hy vọng một ngày nào đó,tôi sẽ trở thành một cái rương để châu báu.Tôi có thể chứa đầy vàng bạc và các loại đá quý.Tôi được trang trí bằng những mẫu khắc sặc sỡ và mọi người sẽ nhìn thấy được vẻ đẹp từ tôi”.

Cây thứ hai tiếp lời “ Tôi muốn vào một ngày không xa tôi sẽ trở thành một con tàu đồ sộ.Tôi sẽ chở đức vua và hoàng hậu vượt trùng dương,đến khắp mọi nơi trên thế giới.Mọi người sẽ luôn cảm thấy an toàn vì vỏ tàu của tôi rất chắc”.


Cuối cùng cây thứ ba lên tiếng “Tôi muốn mình sẽ trở thành cái cây cao nhất, thẳng nhất trong khu rừng này.Người ta sẽ nhìn thấy tôi trên đỉnh đồi,nhìn những cành vươn cao rồi nghĩ tới thiên đường,Thượng đế và tôi sẽ gần Ngài biết bao.Tôi sẽ trở thành cái cây vĩ đại nhất,mọi người sẽ luôn nhớ đến tôi.”

Sau vài năm cầu nguyện đó, điều ước của ba cái cây trở thành hiện thực. Một nhóm tiều phu tình cờ bắt gặp những cái cây này. Một trong số họ đến cái cây thứ nhất và nói “Cái cây này thật chắc chắn, tôi nghĩ là nên bán nó cho một thợ mộc.”, rồi ông ta đốn luôn cái cây. Cái cây rất hạnh phúc vì nó biết rằng người thợ mộc sẽ biến nó trở thành một rương đựng châu báu.

Trước cái cây thứ hai, một tiều phu nói “Cái cây này trông cũng chắc chắn.Tôi nghĩ rằng tôi nên bán nó cho một xưởng đóng tàu”. Cái cây vui sướng vì nó biết rằng nó đang trên đường trở thành một con tàu đồ sộ.


Khi những người tiều phu đến chỗ cái cây thứ ba, cái cây đã rất sợ hãi bởi nó biết rằng nếu họ cưa nó đi thì giấc mơ của mình sẽ không trở thành sự thật. Một người tiều phu nói :” Tôi không cần thứ gì đặc biệt từ cái cây của mình nên tôi sẽ chọn cái cây này” và thế là ông đốn nó đi.

Khi cái cây thứ nhất được đưa đến chỗ người thợ mộc, nó được làm thành máng ăn cho động vật. Nó được đặt trong một cái kho thóc và đựng đầy rơm. Đây không phải là tất cả những gì nó đã cầu xin.

Cái cây thứ hai bị chặt đi và làm thành một chiếc thuyền đánh cá nhỏ. Ước mơ được làm một chiếc tàu vĩ đại và chở các vị vua đã kết thúc. Cái cây thứ ba thì được xẻ thành từng khối lớn và nằm yên trong bóng tối. Nhiều năm trôi qua, và những cái cây đã quên đi mất giấc mơ của mình.

Vào một ngày nọ, có một người đàn ông và một người phụ nữ đến cái kho thóc đó. Cô ấy sinh một đứa bé và họ đặt đứa bé vào đống rơm trong cái máng làm từ cái cây thứ nhất. Người đàn ông ước sao mình có thể làm một cái nôi cho đứa bé, nhưng cái máng đã được dùng vào việc đó. Cái cây có thể cảm nhận được tầm quan trọng của sự việc này và cũng biết rằng nó đang mang kho báu qúy giá nhất từ xưa tới giờ.

Năm tháng qua đi, một nhóm người ngồi vào chiếc thuyền đánh cá làm từ chiếc cây thứ hai kia. Một người trong số họ đã rất mệt mỏi và đã ngủ gật. Trong khi họ đang bơi thuyền trên dòng nước, một cơn bão lớn xuất hiện và cái cây đã nghĩ rằng nó không đủ chắc chắn để giữ cho những người kia được an toàn. Cả đám người đánh thức người đang ngủ, người này đứng dậy và nói “ Bình An” và thế là cơn bão ngừng hẳn. Vào lúc đó, cái cây biết rằng nó đã chở được Vị Vua của mọi vị vua.

Cuối cùng, ai đó đến và lấy cái cây thứ ba. Nó được chở qua những con đường trong khi mọi người chế giễu người mang nó. Đến khi họ dừng lại, người đàn ông bị đóng lên cây và bị treo trên không, để chết ở trên đỉnh đồi. Đến ngày Chủ nhật, cái cây nhận ra rằng nó đã thật là mạnh mẽ khi đứng ở đỉnh đồi và đang rất gần Chúa, bởi vì Chúa Jesus đã bị đóng đinh ở ngọn đồi đó.

Bài học từ câu chuyện này là: Khi mọi việc không theo ý muốn của bạn, hãy luôn hiểu rằng, Thượng đế đã có kế hoạch riêng cho bạn. Nếu bạn đặt niềm tin vào Người, và sống thật tốt, Người sẽ trao cho bạn những món quà tuyệt vời. Mỗi cái cây đã có điều có điều chúng mong muốn, chỉ là không phải theo cách chúng đã tưởng tượng. Chúng ta không phải lúc nào cũng biết những kế hoạch Thượng đế dành cho chúng ta như thế nào. Chúng ta chỉ biết rằng cho dù cách làm của Ngài khác với chúng ta, nhưng chúng lại luôn là cách tốt nhất.

ST
------------------------------
Thưởng LH
DĐ: 0168.956.4428
ALEteam - Teamwork - Teambulding - Biggame

Tre và Dương xỉ


Một ngày nọ, một thương gia quyết định mình đã chán ngán cõi đời, và sẽ từ bỏ cuộc sống. Từ bỏ công việc bất tận, mọi mối quan hệ hao mòn, từ bỏ mọi nỗi cô đơn vò xé. Anh ta vào khu rừng, tìm và nói chuyện lần cuối với Thương đế.

“Thượng đế, Người có thể cho con một lí do để không từ bỏ cuộc sống của con không?”.

Câu trả lời khiến anh ta ngạc nhiên . “Con hãy nhìn quanh con đi” – Thương đế lên tiếng – “Con có nhìn thấy cây dương xỉ và cây tre này không.?”

“ Thưa có”- anh ta kính cẩn trả lời.

“Khi ta gieo hạt của dương xỉ và cây tre, ta đã chăm sóc chúng rất cẩn thận. Ta cho chúng đủ đầy ánh sáng và tưới nước cho chúng. Cây dương xỉ lớn rất nhanh trên mặt đất. Tán lá màu xanh của nó chẳng mấy chốc mà phủ kín cả một vùng.
Copy of tree-fern
Nhưng chẳng có dấu hiệu gì từ hạt giống của cây tre cả. Nhưng ta đã không từ bỏ hạt giống cây tre đó. Một năm trôi qua, Dương xỉ nhanh chóng phát triển lớn mạnh. Nhưng một lần nữa, không một dấu hiệu của hạt giống cây tre.
Nhưng một lần nữa ta không từ bỏ” –

“Bước sang năm thứ ba, vẫn chẳng có gì từ hạt giống cây tre cả. Nhưng ta vẫn không từ bỏ. Năm thứ tư cũng không có gì khác. Ta vẫn tiếp tục công việc và không từ bỏ…
Rồi vào năm thứ năm, một mầm xanh tí hon vươn mình lên khỏi mặt đất. So với đám dương xỉ xung quanh, nó dường như quá nhỏ bé và chẳng chút quan trọng. Nhưng nó lớn lên từng ngày. Ban đầu là một cái mầm, rồi là cây nhỏ, và sau cùng là một cây sậy. Chỉ 6 tháng thôi, cây tre đã cao hơn 30 mét. Nó đã mất tới 5 năm để phát triển bộ rễ. Những cái rễ của nó rất mạnh mẽ và có thể cung cấp cho nó mọi thứ cần thiết để sinh tồn.Ta đã không cho cây tre một chút thử thách nào mà nó không kham được”.

“Con có biết không, con của ta, suốt thời gian mà con phải vật lộn để sống, con đã lớn mạnh? Phải gây dựng gốc rễ của mình để có thể tạo ra quả ngọt.” – Thượng Đế nói tiếp. Ta đã không từ bỏ cây tre. Ta cũng sẽ chẳng để con xa lìa.”

” Đừng so sánh bản thân con với những thứ gì khác. Tất cả sáng tạo của ta đều có mục đích riêng, những cuộc hành trình, và những thời khắc khác nhau. Cây tre có 1 mục đích khác với cây dương xỉ. Tuy vậy, mục tiêu của chúng đều là màu xanh tươi đẹp cho những khu rừng trên trái đất. Cơ hội của con sẽ đến. Con sẽ vươn cao”.
Copy of fern-bamboo
“Liệu con nên vươn cao đến đâu thưa Người?”.

“Con có biết cây tre vươn cao đến đâu không” – Thượng Đế hỏi lại.

“Cao hết cỡ phải không ạ?” .

“Đúng thế”, Thượng Đế đáp: “Hãy để ta tự hào khi thấy con vươn đến tầm cao nhất mà con có thể”.
Người thương gia rời khỏi khu rừng, và chẳng bao giờ quay lại nữa.

Ý nghĩa:

Đứng tiếc nuối quá khứ. Những ngày may mắn, tốt đẹp mang cho ta hạnh phúc. Những ngày u tối khó khăn mang lại cho ta nhiều kinh nghiệm quí giá. Nếu chưa có gì xảy ra trong đời dù chúng ta đã đặt tâm lực vào công việc, xin nhớ rằng ta đang gây dựng bộ rễ. Hãy gắn bó với công việc ấy. Một ngày không xa, chúng ta sẽ có một mùa bội thu tuyệt vời.

ST
---------------------
Thưởng LH
DĐ: 0168.956.4428
ALEteam - Teamwork - Teambulding - Biggame

Cái chén gỗ


Câu chuyện này thân thuộc với tất cả chúng ta. Có lẽ các bạn đã từng được nghe câu chuyện này, chí ít là một lần trong đời. Truyện của mỗi dân tộc có một chút dị biệt, nhưng tựu chung, chúng chỉ là dị bản của nhau thôi. Dù vậy, hôm nay mình vẫn muốn giới thiệu đến các bạn bài dịch này. Như một lời nhắc, cho mình và cho mọi người, về sự thương yêu và thông cảm với cha mẹ, hơn là vì sợ qui luật nhân quả. Chúc cả nhà mỗi ngày đều là một ngày hạnh phúc trong yêu thương và chia sẻ.

Một ông già hom hem đến sống cùng con trai, con dâu và cháu gái bốn tuổi. Tay ông đã run, mắt ông đã mờ, chân đi loạng choạng. Cả gia đình quây quần bên bàn ăn hàng đêm. Nhưng tay run và mắt mờ làm người ông già nua ăn uống khó khăn. Đậu rơi vãi từ muỗng xuống sàn nhà. Khi ông bấu chặt ly, sữa thường đổ vấy xuống khăn bàn. Con trai và con dâu bực bội với mớ bừa bộn. Người con trai nói.: “Ta phải làm cái gì đó với ông thôi. Ta đã chịu đựng quá đủ với việc ông làm đổ sữa, ăn uống ồn ào, và vãi thức ăn trên sàn”. Rồi hai vợ chồng đặt một cái bàn nhỏ trong góc, nơi ông già ngồi ăn một mình trong lúc cả nhà thưởng thức bữa tối bên bàn ăn. Từ khi ông làm rơi vỡ một hai cái dĩa, ông phải ăn bằng một cái chén gỗ. Thỉnh thoảng khi cả nhà liếc về phía ông, họ thấy lệ ông tràn mi khi ông ăn trong cô độc. Thậm chí, lời duy nhất cặp vợ chồng này thốt ra với ông chỉ là những lời quở trách gay gắt khi ông rơi thìa hay đổ thức ăn. Đứa con bốn tuổi chứng kiến toàn bộ trong im lặng.

Một buổi tối trước bữa ăn khuya, người cha phát hiện đứa con đang chơi với những mảnh gỗ nhỏ trên sàn. Anh ta ngọt ngào hỏi con, “con đang làm gì thế?” Cũng ngọt ngào như thế, đứa con trả lời “Dạ, con đang làm một cái chén gỗ nhỏ cho cha mẹ ăn khi con lớn.” Đứa con bốn tuổi nhoẻn cười và quay lại làm tiếp. Những lời này làm người cha sững sờ đến nỗi wooden-bowlanh ta câm lặng. Rồi nước mắt bắt đầu ràn rụa trên má. Dù không thốt một lời, anh ta biết mình phải làm gì. Tối đó người chồng cầm tay cha già, ân cần đưa ông trở về chỗ ngồi bên bàn ăn chung của cả gia đình. Trong quãng đời còn lại, ông già đều dùng cơm với cả nhà. Và vì lý do nào đó, cả hai vợ chồng có vẻ không còn quan tâm đến việc thìa rơi, sữa đổ, hay khăn ăn vấy bẩn nữa.

Con trẻ có nhận thức rõ ràng. Mắt chúng từng quan sát, tai chúng từng lắng nghe, và trí óc chúng từng xử lý thông điệp chúng đã tiếp thu. Nếu chúng thấy ta kiên nhẫn tạo không khí gia đình vui vẻ cho mọi thành viên, chúng sẽ bắt chước thái độ đó trong suốt cuộc đời chúng. Cha mẹ sáng suốt hiểu rõ rằng xây khuôn mẫu mỗi ngày là để tạo dựng tương lai cho con trẻ.

Tất cả chúng ta hãy là những nhà xây dựng khôn ngoan và người mẫu đúng cách. Hãy quan tâm chính mình, … và đến người mình yêu thương, … hôm nay và mỗi ngày!
ST
--------------------
Thưởng LH
DĐ: 0168.956.4428
ALEteam - Teamwork - Teambulding - Biggame
 
Linh Chi Cát Lợi © 2008-2009 | Số 19B ngõ 1 Đê La Thành Hà Nội | 04.6654.7890 | info@aleteam.com
Power by MarNET - Online Solution